Bài viết là lời chia sẻ của ông Trương, 58 tuổi, được đăng tải trên Toutiao (MXH Trung Quốc).
Ở tuổi 58, khi phần lớn người ta tìm cho mình một chỗ yên tĩnh để nghĩ về nghỉ hưu, tôi lại chọn một quyết định khiến nhiều người giật mình: rời khỏi căn hộ tầng 15 cao tầng mà tôi mua cách đây vài năm để chuyển xuống tầng 2 của tòa chung cư. Tôi chấp nhận lỗ nặng, chấp nhận mất giá, chỉ để “thoát” ba điều bất cập đang ngày ngày “ăn mòn” chất lượng cuộc sống.
1. Sống phụ thuộc thang máy như “giấc mơ bị kẹt”
Sống ở tầng 15, tôi phải dùng thang máy hằng ngày. Nhưng rắc rối không phải là việc sử dụng thang máy, mà là “mắc kẹt” trong quy trình chờ đợi. Có lần tôi phải chờ đến 3 lượt thang máy, mất hơn 20 phút chỉ để di chuyển xuống.
Hình ảnh ấy như việc bạn đang đắm mình trong buồng tắm hơi, nhưng cửa lại đóng chặt muốn ra mà không thành. Con cái tôi cũng khổ sở vì đi muộn, vì thang máy chậm, vì tầng cao làm delay cả ngày làm việc.
Tòa nhà cao tầng, với thang máy là huyết mạch, nhưng khi huyết mạch bị tắc, cả cơ thể cư dân đều đau nhức.

2. Không gian sống “ngột ngạt giữa trời cao”
Tòa chung cư cao tầng, với hàng chục tầng che phủ, có thể mang đến tầm nhìn rộng, view đẹp, nhưng cũng kéo theo cảnh “nhà lồng” - nơi mỗi ban công, hành lang, sân chơi trở thành một khoang trong con tàu đông đúc.
Mật độ dân cư dày đặc khiến tiếng ồn tăng, không gian cộng đồng bị chia sẻ quá mức, sân chơi nhỏ hẹp như nơi gửi đồ của người thuê. Một số hộ gia đình nuôi thú cưng, rác thải bị đẩy xuống tầng trệt, khiến cư dân tầng cao cảm giác sống trong “chuồng chim bê tông” hơn là nhà ở.
Và rồi tôi thầm hiểu rằng: lên cao không đồng nghĩa với nâng đời sống.
3. Chi phí bảo trì như “thuế vô hình” ngày càng lớn
Chung cư cao tầng giống như tổ hợp máy móc khổng lồ: thang máy, hệ thống điều hòa, phòng cháy, hệ thống cấp thoát nước… tất cả đều phải bảo trì. Nhưng khi tầng cao, chiều cao và khối lượng cư dân càng lớn, chi phí bảo trì tăng theo cấp số nhân.
Tôi thấy có vô vàn khoản phí lớn nhỏ như bảo trì thang máy, sửa chữa hệ thống điện… chi phí lại thường không được cư dân phân mức đồng đều, dẫn đến tranh cãi. Nhiều tòa nhà chỉ mới vài năm đã bắt đầu xuống cấp vì cộng đồng không chịu chi phí bảo trì đúng mức.
Căn hộ tầng 15 tôi mua tưởng là món đầu tư giờ phải chịu mức phí chung cư, bảo trì như ‘thuế vô hình’ mỗi tháng. Và khi tôi quyết định chuyển xuống tầng 2, lỗ một khoản, nhưng đổi lại mất gánh nặng bảo trì – điều mà tôi cho là “đầu tư cho an lòng” hơn.
Chọn rời cao tầng: Lỗ cũng chịu – vì thay đổi là cần thiết
Nhiều người nghe ông quyết định đều thầm nghĩ: “Ông rời đi là lỗ vốn rồi”. Nhưng với ông Trương, đó không phải là thua – mà là dám chuyển hướng để sống tốt hơn. Ông chấp nhận lỗ, nhưng đổi lấy: Sự tự do khỏi cái bẫy chờ thang máy; Cảm giác sống gần mặt đất, dễ ra vào, dễ tương tác với thiên nhiên và cộng đồng; Chi phí quản lý thấp hơn, không gian rộng hơn cho đời sống tinh thần
Tuổi 58, ông Trương chọn sống nhẹ nhàng hơn – không phải vì xuống cấp, mà vì biết điều gì thực sự làm nên chất lượng cuộc sống.
Câu chuyện của ông Trương không chỉ là quyết định cá nhân mà là góc chiếu dành cho đô thị hóa và bất động sản cao tầng. Khi thị trường ưa chuộng tầng cao, view cao, nhiều người mua vì “đẳng cấp”, “ưu thế”… nhưng ít ai nghĩ đến những hằng ngày nhỏ nhặt: chờ thang máy, sân chơi chật, phí bảo trì tăng…
Và bài học rõ ràng là: Đừng chỉ chọn cao vì “cao” – hãy chọn tầng vì lối sống, vì tiện ích, vì chi phí vận hành. Ông Trương đã chọn rời tầng 15 để sống gần mặt đất hơn – vì ông hiểu rằng cuộc sống tốt không phải là sống cao hơn, mà là sống dễ hơn, nhẹ hơn và trọn hơn. Và đó chính là thông điệp dành cho bất cứ ai đang mơ về “cao tầng” trong đô thị hiện đại.