Tôi vốn là một nam thanh niên mê thể thao, chơi được nhiều môn và gần đây đặc biệt đam mê pickleball. Tối nào tôi cũng rủ bạn bè ra sân đánh, vừa vận động vừa xả stress. Ai ngờ chính sở thích này lại khiến tôi “vào tròng” một cách khó đỡ.
Mọi chuyện bắt đầu khi sếp nữ của tôi – một người năng động, khá thân thiện – biết rằng tôi hay chơi pickleball nên đề nghị: “Đối tác bên kia hay rủ đi chơi môn này lắm, mà chị thì chưa biết gì. Em dạy cho chị vài buổi nhé, có gì còn giao lưu cho vui”.
Nghe vậy tôi cũng vui vẻ nhận lời. Mấy buổi đầu rất ổn, sếp học nhanh, phản xạ tốt, vì trước đó chị từng chơi cầu lông. Không khí buổi tập lúc nào cũng vui vẻ, đôi khi còn khiến tôi thấy tự hào vì giúp sếp tiến bộ nhanh.

Những buổi chơi pickleball cùng sếp và đối tác trở thành áp lực lớn với tôi. (Ảnh minh họa)
Thế rồi, ngày “ra mắt” đối tác cũng đến. Chúng tôi bắt cặp đánh đôi, thắng ngay set đầu tiên. Tôi nghĩ mọi chuyện suôn sẻ rồi, nào ngờ sau trận, bên kia bắt đầu cãi nhau om sòm, người thì bảo “do hôm nay mệt”, người lại đổ lỗi “đánh loại bóng này không quen”.
Thấy vậy, sếp quay sang tôi, hạ giọng nói: “Set sau mình cứ nhẹ tay chút nha. Họ mà thua nữa thì lại mất vui, ảnh hưởng đến việc làm ăn đấy”.
Tôi đứng hình mất vài giây. Thua để giữ hòa khí? Chắc chỉ có ở trốn công sở mới có kiểu này. Nhưng nghĩ đến công việc, tôi đành phải gượng cười gật đầu.
Kể từ đó, tôi trở thành “diễn viên chuyên nghiệp” trên sân pickleball. Đánh hỏng, đánh lố, đánh ra ngoài – tất cả đều phải được tính toán “vừa đủ” để đối tác thắng mà vẫn không quá lộ. Mỗi lần sếp liếc mắt là tôi biết mình phải “diễn” ra sao.

Pickleball không còn là niềm vui với tôi khi liên tục phải "diễn". (Ảnh minh họa)
Ban đầu tôi chỉ nghĩ chịu khổ vài buổi thôi, ai ngờ đối tác thấy thắng được tôi thì càng thích, tuần nào cũng rủ sếp và tôi đi chơi tiếp. Cứ mỗi lần đến sân là tôi lại thấy nặng nề, không dám đánh thật, không dám bung sức, chỉ sợ “nhầm kịch bản”.
Từ chỗ yêu thích pickleball, tôi dần thấy sợ mỗi khi cầm vợt. Cảm giác mình đang làm sai với chính sở thích của bản thân.
Mới đây, sếp gọi tôi lại và bảo: “Sắp có giải nội bộ của mấy công ty, chị đăng ký đôi mình rồi nhé. Em cố gắng thu xếp nha, đi giao lưu với đối tác để giữ quan hệ cho công ty mình”.
Tôi cười méo xệch. Khi bốc thăm bảng đấu, đúng là “số khổ chưa buông”, chúng tôi lại rơi vào cùng bảng với mấy anh đối tác cũ. Tôi chẳng biết phải làm sao. Vào giải mà còn nhường thì hóa ra giả dối. Nhưng đánh hết sức thì sợ sếp phật lòng, đối phương phật ý, lại ảnh hưởng chuyện công việc. Tôi phải làm sao bây giờ?
Lời khuyên từ chuyên gia
Chia sẻ câu chuyện của độc giả trên với một HLV pickleball tại Hà Nội, chúng tôi nhận được lời khuyên: “Pickleball sinh ra để mọi người vui và kết nối, chứ không phải để căng thẳng hay phải ‘diễn’. Nếu đánh mà không được là chính mình thì còn gì là thể thao nữa? Anh ấy nên nói thẳng với sếp một lần, khéo léo thôi, nhưng phải rõ ràng. Vì sân chơi là nơi bình đẳng nhất – sếp hay nhân viên cũng đều là người chơi như nhau”.
Không khó để thấy pickleball đang dần trở thành một môn thể thao gắn kết mọi người, do dễ tiếp cận, dễ chơi, dễ gắn kết cộng đồng. Nhưng đôi khi chính “quan hệ xã giao” lại làm méo mó tinh thần ấy. Rõ ràng, sân đấu thể thao cũng cần sự trung thực – như cách người ta vẫn mong sự chân thành trong công việc vậy.
(Tâm sự được gửi từ độc giả)