Má thường nhắn một tin như thế, gửi chung cho cả mấy anh em chúng tôi. Đứa nào đọc xong cũng xốn xao, nhớ về căn nhà nhỏ ba gian nằm chênh vênh bên sườn đồi. Ở đó, chỉ có má, quẩn quanh với vườn rau, con gà.
Thỉnh thoảng mấy đứa cháu hàng xóm sang chơi, tâm sự nhỏ to với má mấy câu, các cụ trong làng, người ngang tuổi, người già hơn, lững thững đi qua lại, tránh những buồn chán ập về khi những cơn gió đông rít nhẹ qua hàng chuối.
Năm nào cũng thế, lũ chúng tôi chỉ về nhà được khi mọi thứ ở cơ quan hoàn thành. Cơ quan của tôi, lúc nào cuối năm cũng chộn rộn, chăm lo cho người nghèo, tàn tật, già cả neo đơn.
Thỉnh thoảng trong dòng người hối hả ngược xuôi, hay những đông đúc nhộn nhịp nhận quà