Bí thư ở Trung Quốc vừa phát biểu vừa khóc, khiến hơn nghìn cán bộ chực trào nước mắt

Trong thời gian giữ chức Bí thư Thành ủy Chu Khẩu, tỉnh Hà Nam, ông Lưu Kế Tiêu đã thu hút sự chú ý của công chúng vì đã khóc nhiều lần trong một lớp bồi dưỡng cán bộ về liêm chính.

Ông Lưu Kế Tiêu, hiện là Chủ tịch Ủy ban Phát triển Xã hội, Đại hội Đại biểu Nhân dân tỉnh Hà Nam (Trung Quốc), trong thời gian giữ chức Bí thư Thành ủy Chu Khẩu (Hà Nam) từ khoảng năm 2017 đến 2021, từng gây ấn tượng mạnh với công chúng bởi những phát ngôn và hành động đặc biệt của mình.

Yêu cầu cấp dưới không dùng từ "Kính thưa"

Theo Đại hà báo (Trung Quốc), chiều ngày 25/2/2018, Bí thư Thành ủy Chu Khẩu Lưu Kế Tiêu tham dự Kỳ họp thứ ba, Đại hội Đại biểu Nhân dân thành phố khóa IV.

Khi các đại biểu lần lượt phát biểu, nhiều người mở đầu bằng lời chào: “Kính thưa Bí thư Lưu.” Ban đầu, Lưu Kế Tiêu không phản ứng, chỉ lặng lẽ lắng nghe. Nhưng khi một lãnh đạo huyện là chủ trì cuộc họp nói: “Bí thư Lưu, xin mời ông đọc bài phát biểu quan trọng,” ông không kiềm chế được nữa và đã ngắt lời hai lần.

Ông nói dứt khoát: “Xin hãy gọi tôi là đồng chí hoặc theo chức danh, đừng gọi tôi là Kính thưa Bí thư Lưu nữa.” Ông bổ sung thêm: “Và diễn văn chỉ là diễn văn, chứ không phải là bài phát biểu quan trọng.”

Sau lời ông nói, cả hội trường im lặng vài giây, rồi vang lên tràng cười sảng khoái. Ai nấy đều hiểu và đồng tình. Theo lời kể của Lưu Ngạn Chương, phóng viên Chu Khẩu Nhật báo có mặt tại buổi họp, “mọi người đều tiếp thu ý kiến của ông".

Phóng viên này nhớ lại rằng Lưu Kế Tiêu nhiều lần khuyên cấp dưới không nên dùng từ “kính thưa” khi xưng hô. Ông cho rằng, gọi nhau bằng “đồng chí” hoặc “chức danh” sẽ tự nhiên, dễ nghe hơn và thể hiện mối quan hệ bình đẳng, thân tình giữa cấp trên và cấp dưới.

Bí thư ở Trung Quốc vừa phát biểu vừa khóc, khiến hơn nghìn cán bộ chực trào nước mắt- Ảnh 1.

Ông Lưu Kế Tiêu. Ảnh: Đại hà báo

Vừa kể chuyện vừa nghẹn ngào

Theo Capitalnews, trực thuộc Nhật báo Bắc Kinh (Trung Quốc), vào ngày 23/1/2019, trong buổi thuyết trình về liêm chính trước hơn 1.200 cán bộ cấp phó phòng trở lên trên toàn thành phố, Lưu Kế Tiêu kể lại ba câu chuyện: “Chuyến đi Bắc Kinh của Hồ Diệu Phu,” “Cái tát của Bí thư Chu,” và “Sự buông bỏ vĩ đại.”

Lúc này, không chỉ Lưu Kế Tiêu nghẹn ngào, rơi nước mắt, mà nhiều cán bộ tham dự cũng xúc động chực trào nước mắt.

Câu chuyện thứ nhất kể rằng: Khi ông Hồ Diệu Bang - Tổng bí thư quá cố của Trung Quốc - lâm bệnh, anh trai ông là Hồ Diệu Phu đến Bắc Kinh thăm. Vì không có vé, ông phải xếp hàng mua vé đứng, chịu cảnh chen chúc giữa lối đi và nhà vệ sinh. Khi nhân viên soát vé biết thân phận ông và muốn sắp xếp giường nằm, ý nghĩ đầu tiên của Hồ Diệu Phu là sợ em trai mình sẽ nổi giận.

Lưu Kế Tiêu nói, ông đã đọc câu chuyện ấy nhiều lần, và mỗi lần đọc lại đều tự kiểm điểm, tự cảnh tỉnh, tự khích lệ bản thân. Ông cho rằng, gia phong chính trực của đảng viên và cán bộ lãnh đạo chính là nền tảng của sự nghiệp.

Câu chuyện thứ hai: Bà Y Xảo Vân, 83 tuổi, từng có nhiều cống hiến cho cách mạng Trung Quốc, nhưng về già ngay cả nửa bát thịt nạc cũng không có. Khi ông Chu Chấn Hưng, Bí thư Huyện ủy Hà Trạch thời đó, đến thăm, ông cảm thấy xấu hổ đến mức tự tát mạnh vào mặt mình trong một cuộc họp của huyện ủy.

Lưu Kế Tiêu chia sẻ rằng, mỗi lần nhắc lại chuyện này, ông đều xúc động. Ông nói: “Nhìn vào gia phả, ta thấy ông cha ba đời trước, thậm chí cả thế hệ chúng ta, phần lớn đều là dân thường. Địa vị cán bộ của chúng ta là do nhân dân ban tặng. Đừng nghĩ đặt nhân dân lên hàng đầu chỉ là khẩu hiệu – tất cả phải xuất phát từ tấm lòng chân thật.”

Câu chuyện thứ ba kể về Lạc Anh, một phụ nữ nông thôn ở Hồ Nam, mất con trai trong một vụ tai nạn xe buýt khi cậu đang học đại học ở Đại Liên. Mọi người khuyên bà không nên bỏ qua cho tài xế, nhưng sau khi đến thăm trường của con và công ty xe buýt, bà chỉ nhận tro cốt con trai và xin đừng trừng phạt người lái xe.

Lưu Kế Tiêu nói rằng mỗi lần đọc bài báo ấy, ông đều xúc động đến rơi lệ, và không thể không suy ngẫm: "Ra vào có xe đưa đón, mùa đông có sưởi, mùa hè có điều hòa – chúng ta còn gì để không nỡ buông bỏ? Điều đáng để chúng ta nghĩ đến nhất, là làm sao xây dựng được một chính quyền trong sạch, từ đó lan tỏa đến xã hội, đến nhân dân – để mỗi người dân trong thành phố đều giữ trong tim lòng thiện niệm và sự thiện lương.”