Tờ báo Tuổi Trẻ ngày 15-11-1987 với bài báo giúp thay đổi cuộc đời của Nguyễn Mạnh Huy - Ảnh: NVCC
Số phận của ông là số phận của chung nhiều người thời đó khi không được vào đại học vì lý lịch. Sau bốn lần thi mà vẫn không được nhập học, chàng trai
Ông Nguyễn Mạnh Huy trong cuộc trò chuyện với Tuổi Trẻ - Ảnh: MI LY
Lòng nhân ái và sự can đảm của báo chí
* Không nhiều tờ báo gắn bó với phong cách làm báo nhân văn, quan tâm đến từng số phận con người, tìm hiểu sâu và tạo ra sự thay đổi lớn như với câu chuyện của ông. Ông có thấy vậy không?
- Tôi có giai đoạn gắn bó với những anh chị kỳ cựu của báo Tuổi Trẻ. Tôi rất quý họ và đến bây giờ vẫn thấy phong cách viết của họ rất hay. Báo chí vẫn luôn là một kênh hỗ trợ những số phận khó khăn, như báo Tuổi Trẻ có học bổng cho sinh viên, những người rơi vào tình cảnh yếu thế trong xã hội mà không biết kêu ai.
Giống như tôi ngày trước, tôi đã kêu cứu nhiều nơi, cùng đường tự nhiên sực nhớ đến báo chí. Nếu không gửi thư cho báo, chắc tôi không bao giờ được đi học.
Tới giờ này tôi vui vì mình đã học và cố gắng hết sức để trở thành một người có tay nghề vững vàng, được nhìn nhận trong ngành nghề của mình, được đồng nghiệp coi là chuyên gia trong lĩnh vực chế bản.
Có một câu chuyện rất vui là một bạn trẻ được cha mẹ đặt trùng tên với tôi vì ba mẹ bạn rất quý tôi. Trước khi đi du học Mỹ, bạn nhờ một tờ báo kết nối với tôi và gặp tôi để trò chuyện, có thêm cảm hứng để học tập.
Đến giờ bạn khá thành công, vẫn giữ liên lạc thường xuyên với tôi. Cách đây hai năm, bạn về Việt Nam cưới vợ và có mời tôi dự đám cưới.
* Cuộc đời ông có những lận đận nhưng cũng có những món quà từ lòng tốt, và cũng nhờ ông đã cất lên tiếng nói của mình?
- Tôi may mắn được gặp gỡ những con người có lòng nhân ái và sự can đảm. Đó là những người làm báo, đặc biệt là các anh chị ở báo Tuổi Trẻ.
Không dễ để cất lên tiếng nói ấy. Có thể điều đó xuất phát từ bản chất của người làm báo là nhân văn và sẵn sàng dấn thân. Một sự việc khó khăn nhưng vì lợi ích cộng đồng, vì lợi ích của người yếu thế nên họ sẵn sàng dấn thân. Đó là giá trị rất tốt đẹp của báo chí.
Hiện tôi là ủy viên ban chấp hành Hội In TP.HCM, cũng như làm trưởng ban liên lạc cựu sinh viên của khoa in và truyền thông. Cộng đồng cựu sinh viên cũng khá lớn. Chúng tôi kết nối các cựu sinh viên thành đạt muốn hỗ trợ khoa. Còn ở ban chấp hành Hội In TP.HCM, tôi tham gia trên tinh thần hỗ trợ các doanh nghiệp đào tạo nguồn nhân lực cho ngành in, phối hợp với khoa.
* Việc đi học mở ra chân trời mới cho mỗi con người?
- Nhờ học tập, tôi có cuộc sống ổn định, có nghề nghiệp mình yêu thích. Ban đầu tôi không biết ngành in là ngành gì, khi đi học mới thấy thích và càng đi làm thì càng yêu nghề.
Là kỹ sư in, thứ tôi yêu thích nhất là học hỏi những công nghệ mới của thế giới và áp dụng thành công cho công việc. Khi làm ở xí nghiệp in Lê Quang Lộc, tôi cũng có nhiều sáng kiến lắm. Lúc đó tôi yêu nghề và anh giám đốc ở đó cũng rất quý tôi nên tạo điều kiện.
Một lần tôi được cử đi dự hội chợ triển lãm ngành in ở Singapore vào khoảng năm chín mấy. Tôi thấy người ta thao tác phần mềm bình bản điện tử. Lúc đó ở Việt Nam phòng chế bản phải bình những trang in vào vị trí theo cách thủ công, còn công nghệ mới đó là thao tác trong phần mềm máy tính.
Tôi mê quá nên đứng xem cả buổi rồi về thuyết phục anh giám đốc mua xài. Đó cũng là cách để nâng cao chất lượng in. Thời năm 1999, mua phần mềm đó 5.000 USD là giá trị rất lớn nhưng về áp dụng vào công việc hiệu quả quá trời luôn.
Ơn nghĩa Tuổi Trẻ với gia đình tôi rất lớn
Ông Nguyễn Mạnh Huy kể, anh trai ông từng làm việc ở Công ty cổ phần Thế Kỷ 21, thông qua sự giới thiệu của nhà báo Nam Đồng. Ông mua được miếng đất để xây ngôi nhà đầu tiên cũng là đất của báo Tuổi Trẻ thời đó. Rồi sau này ông chuyển về quận 10, TP.HCM và gắn bó đến hôm nay.
"Ơn nghĩa của báo Tuổi Trẻ với gia đình tôi là rất lớn" - ông nói.
Link nội dung: https://saigoneconomy247.com/toi-may-man-duoc-gap-cac-nha-bao-can-dam-va-dan-than-a179095.html