
Đó là tiền đề cho tác phẩm lạ kỳ, cô đọng, nhẹ bẫng như thứ âm nhạc của sóng biển, bản nhạc mang tên Lụa: Khúc bi ca của những khát khao hoan lạc và niềm đau
Đó là tiền đề cho tác phẩm lạ kỳ, cô đọng, nhẹ bẫng như thứ âm nhạc của sóng biển, bản nhạc mang tên Lụa: Khúc bi ca của những khát khao hoan lạc và niềm đau
Novecento là nhân vật không có lai lịch, không có trú xứ. Không gian sinh tồn duy nhất của anh là con tàu qua lại giữa các đại dương, đôi khi tàu cập cảng và neo lại ít lâu, nhưng Novecento kiên quyết không bước xuống đất liền.
Thái độ sống của Novecento là sự tồn tại chòng chành, là khước từ đất bằng, sự cố định, để tìm kiếm chuyển động không ngừng của con nước. Là cuộc sống từ bờ này sang bờ khác, từ thành phố nọ đến thành phố kia.
Trong cái không gian bị hạn chế là con tàu, trong cái nghệ thuật không biên giới nhưng giới hạn bằng các phím đàn của cây dương cầm, Novecento tồn tại. Cuối cùng, anh chọn nổ tung cùng con tàu khi nó đã cũ, chấm dứt sứ mạng vận tải hành khách.
Cả sự ra đi của Novecento cũng đánh mất cái vẻ trầm trọng của bi kịch. Theo nghĩa nào đó, nó mang dáng dấp của sự tuẫn tử vì trú xứ duy nhất sắp tan rã. Cả đời anh đã gắn với con tàu, nó "sinh" ra anh, là quê hương, là mái nhà, là mẹ, là sân khấu.
Nhưng đồng thời vì là kẻ đến từ hư vô nên hành động của Novecento chẳng qua là trả mình về cái hư vô tuyệt đối ấy như chưa từng tồn tại. Bởi không có khai sinh hay bất kỳ giấy tờ nào, nên trong thế giới hiện đại của các quốc gia và biên giới, cơ bản Novecento không tồn tại.
Alessandro Baricco đồng thời cũng là một nhà soạn nhạc.
Đọc Novecento nghệ sĩ dương cầm trên đại dương ta có thể cảm nhận nhịp điệu của các câu, và trên hết là nhận ra ý nghĩa của tồn tại trong âm nhạc mà Baricco gửi gắm vào cuộc đời "điên điên khùng khùng, thực tình mà nói, nhưng đẹp đẽ quá chừng" của Novecento.